Mấy năm cuối bậc trung học phổ thông cùng nguyên một giai đoạn đại học, năm nào cũng vậy, cứ xong ngày cuối cùng, trường bắt đầu cho Bánh bông lan ngày tết của chịĐỌC NGAY
Bánh bông lan ngày Tết, món bánh dạy tôi biết quý trọng đồng tiền
28/01/2025 12:30
Ngày Tết, hầu hết gia đình đều có món bánh bông lan này để đãi khách. Những cái bánh đơn giản, không cần cầu kỳ nhân này nhân kia mà vẫn thấm đẫm biết bao là công lao, tình cảm của người mẹ, người chị.
Tính ra nguyên liệu làm bánh cũng tương tự vậy, chỉ là cái bánh bông lan sẽ được đổ trong khuôn nhỏ hơn, gia đình nào cũng làm được, không cần phải tô vẽ trang trí lớp kem thêm bên ngoài làm gì nữa cả.
Cái máy đánh trứng hồi đó cực kỳ đơn giản, thô sơ, chỉ gồm một động cơ quay gắn với que lớn xoay tròn đánh cho trứng dậy lên và để khuấy bột cho đều, nhìn y hệt cái que trộn bột trét tường mà thỉnh thoảng ta vẫn mấy anh thợ hồ vác ngoài đường hiện nay.
Tiền điện dì trả, làm thu được bao nhiêu dì cho bỏ túi ăn Tết. Công thức đã sẵn, cứ đếm số trứng, tính lượng đường cho vào thau, đánh cho trứng dậy, rồi châm thêm bột mì đánh từ từ thành một hỗn hợp sánh quyện, mịn, thơm mùi vani nức mũi để bà con xách về nhà đổ bánh bông lan.
Loay hoay suốt ngày từ sáng sớm đến tối mịt vẫn không hết khách, riết rồi tôi đâm ghiền cái mùi trứng đã dậy, mùi bột, mùi đường, mùi bánh bông lan hồi nào không hay.
Tôi không còn lêu lổng, biết quý trọng đồng tiền
Cũng nhờ đứng máy đánh trứng mà tôi cũng kịp cười chào, làm quen với mấy cô bạn mới, trạc tuổi tôi ngày ấy, được mẹ giao xách nguyên liệu tới đánh trứng.
Và buổi sau đó thì quay lại, gọi tôi ra, dúi vào tay mấy cái bánh bông lan nho nhỏ, nhoẻn cười, cho anh ăn thử, bánh nhà em mới đổ!
Cũng nhờ đứng máy đánh trứng suốt mấy ngày giáp Tết mà tôi không còn thời gian lêu lổng phá phách theo kiểu vô công rỗi nghề những năm trước, cắm mặt suốt vào công việc cho tới tận giờ giao thừa.
Cũng nhờ hì hụi đứng máy, thu lượm từng đồng tiền mà tôi biết quý hơn sức lao động của mình, quý đồng tiền do mình kiếm được. Năm đó, tôi gom đâu được chừng ba bốn trăm ngàn ăn Tết, không quên khoe với dì.
Dì cười: "Uhm, kiếm đồng tiền đâu có dễ con, phải biết quý, chi tiêu tiết kiệm!".
Cái bánh bông lan nhỏ gọn, cầm vừa tay, mịn màng tơi xốp, thơm ngon, không quá ngọt, đủ sức làm nên câu chuyện vui ngày Tết gặp nhau.
Ngày ấy, mỗi mùa Tết, trong mâm đãi khách luôn có một vài món "nhà làm được" kiểu như bánh bông lan này để chủ nhà hãnh diện mời nhau.
Mấy đứa trẻ cũng vui vẻ, thoải mái vì biết món đó do nhà mình làm, có thể ăn thả cửa, chả sao! Nào là món cốm tự đóng hộc, tự gói; nào là món mứt dừa tự sên, món me ngâm đường mà bà mẹ, bà chị đã tỉ mẩn gọt vỏ từng trái me xanh cho thật đẹp, tròn lẳn, không bị sứt mẻ miếng nào…
Ngày xưa ấy, mỗi độ giáp Tết lại là những dịp mà đám trẻ háo hức đón chờ, tham gia nhiệt tình cùng gia đình vào việc chế biến những món quà quê ngày Tết và hào hứng đem khoe với nhau.
Mười mấy năm trở lại đây, cuộc sống công nghiệp đã khiến người ta quên dần việc dành ra vài tuần để chuẩn bị Tết. Thay vào đó, người người cặm cụi làm việc cho đến cận Tết, ráng chờ lãnh thêm tiền thưởng, rồi vội vàng ra chợ, ra siêu thị mua tạm về dùng, món nào cũng có, cũng đã sẵn.
Rồi như một lẽ tự nhiên, khay bánh kẹo đãi khách ngày Tết vắng dần những món nhà làm, chỉ còn sản phẩm chế biến công nghiệp đại trà với bao bì xanh đỏ đẹp mắt, rực không khí Tết mà tận sâu thẳm bên trong vẫn chẳng đọng lại được một chút tình cảm gói ghém nào.
Chiều nay, tôi thấy con gái cầm về mấy hộp bánh bông lan mua ở siêu thị.
Hộp được in ấn thật đẹp, bao bì trơn láng, in hình mai đào rực rỡ, có thể trưng bày trên bàn khách suốt cả mùa Tết. Tôi mở thử ra thấy bánh lại được bọc thêm trong một túi nhựa mềm nho nhỏ dạng gối.
Cái bánh bông lan với đủ kiểu nhân kem, nhân sô cô la, nhân khoai môn, dậy mùi chất bảo quản. Bỗng nhiên thấy nhớ sao là nhớ cái mùi bánh bông lan của ngày xưa.
Những cái bánh đơn giản, không cần cầu kỳ nhân này nhân kia mà vẫn thấm đẫm biết bao là công lao, tình cảm của người mẹ, người chị.
Ký ức lại ùa về trong tôi
Ký ức lại lôi tuột về gói bánh nho nhỏ mà cô em mới quen đã e ấp dúi vào tay tôi ngày ấy, bàn tay của thằng con trai đang hì hụi công việc, hãy còn lấm lem vết trứng, phủ lấm tấm màu trắng của bột và nghe chung quanh như ngọt ngào vị của mùi đường…
Chao ôi, biết bao là nhớ! "Nhớ… bánh bông lan!".