
Xác tên lửa Iran ở Israel (Ảnh minh họa: Jpost).
Israel cáo buộc Iran đã phóng một tên lửa mang đầu đạn chùm hôm 19/6 với mục đích gây thương vong lớn hơn.
Theo quân đội Israel và Đại sứ quán Israel tại Mỹ, đây là lần đầu tiên vũ khí chứa đạn chùm được sử dụng trong cuộc chiến đã kéo dài 7 ngày.
“Ngày hôm nay, Lực lượng Vũ trang Iran đã phóng một quả tên lửa chứa đạn chùm vào một khu vực đông đúc tại Israel. Đạn chùm được thiết kế để phát tán trên diện rộng, nhằm tối đa hóa khả năng gây sát thương”, Israel cáo buộc.
Iran chưa bình luận về cáo buộc này.
Theo truyền thông Israel, quân đội nước này cho biết đầu đạn của tên lửa đã tách ra ở độ cao khoảng 7km, phát tán ra khoảng 20 bom nhỏ trong bán kính 8km trên khu vực trung tâm Israel.
Một trong các quả đạn nhỏ đã rơi trúng một ngôi nhà ở thị trấn Azor, gây một số thiệt hại về vật chất nhưng không có báo cáo thương vong, theo Times of Israel.
Bom chùm là loại vũ khí gây tranh cãi lớn vì phát tán không chọn lọc, và nhiều quả bom nhỏ có thể không phát nổ ngay, dẫn đến thương vong kéo dài nhiều năm sau chiến sự.
Lực lượng Phòng vệ Israel đã công bố đồ họa cảnh báo công chúng về nguy cơ từ bom chưa nổ.
Cả Iran và Israel đều không ký kết Công ước năm 2008 cấm sản xuất, tích trữ, chuyển giao và sử dụng bom chùm, hiệp ước đã được 111 quốc gia và 12 tổ chức quốc tế tham gia.
Tuy nhiên, theo các chuyên gia, vũ khí của Iran có thể không phải đạn chùm mà là công nghệ cao cấp hơn.
Các kỹ thuật viên của Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) cho biết họ đã thu hồi hàng chục quả đạn chưa nổ. Sự việc đã làm dấy lên nghi vấn liệu kho tên lửa của Tehran có thể bao gồm cả công nghệ MIRV, tức đầu đạn hồi quy đa mục tiêu điều khiển độc lập, hay không.
Đạn chùm là một loại vũ khí có chứa nhiều đạn nhỏ. Khi tên lửa bay đến khu vực mục tiêu, đầu đạn sẽ mở ra giữa không trung và rải hàng chục hoặc hàng trăm quả đạn nhỏ không dẫn đường trên một khu vực rộng, có thể tương đương vài sân bóng đá. Vũ khí này nhằm tối đa hóa sát thương với binh lính, xe cơ giới hoặc mục tiêu mềm.
MIRV lại là một công nghệ tinh vi hơn rất nhiều. Một tên lửa trang bị MIRV mang theo nhiều đầu đạn dẫn đường độc lập, mỗi đầu đạn có thể tấn công một mục tiêu khác nhau. Khi phần chính của tên lửa hoàn tất hành trình, một hệ thống điều khiển bên trong sẽ tách và phóng từng đầu đạn theo hướng riêng biệt. Điều này khiến một tên lửa duy nhất có thể tạo ra nhiều mối đe dọa trên khắp lãnh thổ đối phương.
MIRV xuất hiện lần đầu trong tên lửa đạn đạo liên lục địa Minuteman III của Mỹ vào đầu những năm 1970 và nhanh chóng được Liên Xô triển khai. Loại vũ khí này làm thay đổi hoàn toàn chiến lược phòng thủ, vì nó khiến các hệ thống phải phóng nhiều tên lửa đánh chặn cho mỗi đầu đạn đến. Ví dụ, một tên lửa MIRV mang 5 đầu đạn buộc đối phương phải đánh chặn cả 5, nếu không sẽ có đầu đạn lọt lưới.
Iran từng tự tuyên bố tên lửa tầm trung của họ có công nghệ MIRV, với 2 loại tiêu biểu.
Khorramshahr-4 "Kheibar": Tên lửa dùng nhiên liệu lỏng, tầm bắn 2.000 km, mang tối đa 1.500kg đầu đạn. Truyền thông nhà nước Iran tuyên bố nó có thể “đánh trúng tới 80 mục tiêu” nhờ phân tán nhiều đầu đạn.
Fajr-3: Một dự án cũ hơn, từng được lãnh đạo Iran tuyên bố có khả năng tấn công đồng thời nhiều mục tiêu, nhưng không công bố chi tiết cụ thể.
Dù là công nghệ đạn chùm hay MIRV, điều đó cũng cho thấy tên lửa Iran đang ngày càng trở nên nguy hiểm và khó đánh chặn hơn. Mặt khác, Tehran cũng cảnh báo họ chưa sử dụng tới những vũ khí hiện đại nhất trong cuộc tấn công nhằm vào Israel.

Tiềm lực tên lửa Iran - Israel (Ảnh: Al Jazeera).