Quán cơm có giờ bán lạ
Ở một góc nhỏ trên đường Hậu Giang, khi đường phố bắt đầu chìm vào giấc ngủ, một quán ăn không bảng hiệu, không đèn rực rỡ lại sáng rực nhờ ánh than hồng và mùi sườn nướng lan tỏa khắp con đường.
Người ta gọi nơi này bằng cái tên đầy bí ẩn: "Quán cơm tấm ma". Không phải vì có điều kỳ dị, mà vì quán xuất hiện lúc đêm khuya, rồi biến mất chỉ sau vài tiếng.

Khách đến quán sớm ngồi chờ để dùng cơm tấm (Ảnh: Mộc Khải).
Sự xuất hiện của Trấn Thành chỉ khiến quán thêm rộn ràng trong một vài đêm, nhưng hương vị sườn nướng và công thức gia truyền của ông Nghĩa mới chính là thứ giữ chân thực khách suốt mấy chục năm qua.
Hương vị gần 40 năm không thay đổi
Từ khoảng 22h, người dân quanh khu vực bắt đầu dựng xe chờ. Lúc này, quán vẫn chưa mở, ông Nghĩa còn ngồi thong thả bên ly cà phê. Nhưng chỉ 10 phút sau, không khí hoàn toàn thay đổi: Xe cơm được đẩy ra, than nhóm rực hồng, những khay thịt ướp được bày lên vỉ, tiếng xèo xèo vang lên, khói thơm nghi ngút.
Không gian giản dị nhưng nhịp nhàng đúng như một guồng máy đã vận hành hàng chục năm.

Phần cơm tấm sườn trứng, lạp xưởng ăn cùng nước mắm chua ngọt tại quán (Ảnh: Mộc Khải).
Một phần cơm sườn có giá 40.000 đồng, cứ thêm một món thì thêm 10.000 đồng. Phần cơm đầy đủ 8 món có thể lên đến 120.000 đồng.
Chia sẻ với phóng viên , nhiều thực khách lớn tuổi cho biết họ đã ăn cơm ở quán này suốt hàng chục năm qua và khẳng định hương vị món ăn vẫn giữ nguyên vẹn theo thời gian, không hề thay đổi.
"Lúc nào tôi ghé nơi này cũng đông đúc vô cùng, có khi phải chờ một lúc mới có chỗ ngồi", một vị khách sống trên đường Hậu Giang (gần quán cơm) chia sẻ.
Với những người quen xếp hàng ăn khuya, quán cơm này đã trở thành một phần thói quen. Anh Thiên Bảo (SN 2005, phường Sài Gòn) cho biết anh thường gọi phần sườn bì giá 50.000 đồng. Anh nhận xét sườn được ướp đậm đà, bì thơm, nhưng khẩu phần hơi ít nên anh thường gọi thêm cơm.
"Có tuần tôi ăn ở đây đến 3 lần. Hương vị bao năm không đổi, đậm đà mà giá cả cũng rất phải chăng", anh nói.
Anh cũng cho biết có những lần anh đến muộn, quán đã hết cơm nên anh đành ngậm ngùi ra về.